Đàn ông thường bảo rằng không quan trọng chuyện trinh tiết, anh không quan tâm, anh là người bao dung, anh sẽ tha thứ cho em, bla bla bla. Nhưng về mặt tâm lý, cảm giác mình là thằng ăn thừa là mặc cảm sẽ được ghi nhận trong tầng sâu của vô thức. Nhưng 1 năm rưỡi yêu nhau, em có thể đếm được anh đi công tác gần chục lần. Và gần chục lần đó vợ cũ đều lèo nhèo đòi mua "hộ" đủ thứ. Em quá hiểu anh là người không tính toán vật chất, nên nếu vợ cũ có "nhờ mua hộ" thì cũng như là anh ấy "mua cho" vợ cũ vậy. Tha thứ đi thôi! Nhìn lén cô gái khác cũng không phải là chuyện gỉ lớn!" Một ông chú tham gia náo nhiệt đáp lời. Tần Tấn Dương cúi đầu nhìn Đồng Thiên Ái trong ngực, nở ra nụ cười động lòng người "Thôi mà! Vợ yêu tha lỗi cho anh đi!" cho thuê nhà vệ sinh di động Hứng chịu 6 nhát dao oan nghiệt của bố ruột, cậu bé vẫn khẳng định: "Con vẫn yêu tha thứ cho bố" Người đàn ông này đã dùng dao đâm nhiều nhát vào vợ mình, sau đó đâm liên tiếp vào người đứa con trai nhỏ. Người bố điên loạn rời khỏi nhà với ý nghĩ rằng cả vợ và con đều đã chết. Đúng, cô phải bảo vệ con của hắn và cô. Mọi người dìu cô về nhà, tuy cô muốn ở đó nhưng ai cũng khuyên cô nên đành phải vậy. Đêm đó, cô đã vô cùng ân hận. Tại sao, cô lại không tha thứ cho hắn sớm hơn, hắn vì muốn mua quà cho cô mới gặp nạn! Cô tự trách mình Vay Tiền Nhanh Chỉ Cần Cmnd Nợ Xấu. Reads 21,581Votes 494Parts 15Complete, First published Sep 02, 2018Table of contentsChương 1 Mở đầu cho sự đau khổ Sat, Sep 8, 2018Chương 2 Địa ngục trần gianSat, Sep 8, 2018Chương 3 Cô "ta" đã trở vềSun, Sep 9, 2018Sun, Sep 9, 2018Sun, Sep 9, 2018Sun, Sep 9, 2018Sun, Sep 9, 2018Sun, Sep 9, 2018Chương 9 Mất trí nhớ 1Sun, Sep 9, 2018Sun, Sep 9, 2018Chương 11 Đường lạc thànhSun, Sep 9, 2018Sun, Sep 9, 2018Sun, Sep 9, 2018Chương 14 Hối lỗi với côSun, Sep 9, 2018Sun, Sep 9, 2018Cô "từng" là một cô gái ngây thơ, đáng yêu, luôn luôn nở nụ cười trên môi, cô yêu anh, luôn muốn bảo vệ anh,..nhưng.. Anh là một người lạnh lùng. Vì bị mẹ bắt ép mà anh cưới cô. Trong lòng anh, cô luôn là một người phụ nữ tâm cơ, ác độc, không từ thủ đoạn. Anh cho rằng do cô, anh không được ở bên người mình yêu. Anh chán ghét cô, hành hạ cô cả thể xác lẫn tinh thần. Cô vì tai nạn mà mà rơi vào tình trạng " ngàn cân treo sợi tóc ", lúc này, anh mới hối hận.... - " Cô đừng nghĩ lấy tôi cô có thể được hạnh phúc, tôi sẽ cho cô biết thế nào là địa ngục, là đau khổ! " [.......] " Anh thật sự chán ghét em sao? Tại sao? " " Em sẽ trả lại tự do cho anh, tạm biệt anh, người em đã từng yêu sâu đậm! Chúc anh hạnh phúc bên cô ấy!! " CHƯƠNG 15 END " Thiếu...thiếu gia.... gặp tai nạn rồi!!" Mọi người trong nhà đều bàng hoàng, thím Miên thì ngồi bệch trên sàn khóc nức nở, nhiều người tới đỡ thím ấy đứng dậy, còn cô, cô vô cùng lo lắng. Họ nhanh chóng chạy nhanh đến bệnh viện. Hắn được chuyển ra phòng nghỉ dưỡng thuộc loại cao cấp, nơi cô từng nằm giờ lại đến hắn. Đứng bên cạnh giường bệnh, cô nhìn vào, mà tim không ngừng lé lên tia đau xót, mới hôm nay cô định sẽ tha thứ cho hắn mà, tại sao? Tại sao lại như vậy? Mới nãy, thư ký của hắn nói rằng công ty đối thủ hãm hại mới bị tai nạn, hắn bị thương rất nặng... Vốn dĩ, hắn định đi mua món quà cho cô cầu xin sự tha thứ. " Hạ Vũ,...a...anh....t...tỉnh lại...đi, em...em.. t..tha thứ cho anh rồi, là do em, là em..em không tốt, nếu nhanh chóng nhận ra mình vẫn còn yêu anh, sớm tha thứ cho anh thì... " " Hu.. Hu.. Hic... " " Hạ Vũ, a..anh dậy đi, a...anh nói rằng... s..sẽ,...bảo vệ em mà, bảo vệ cả đ..đứa.. con của chúng ta nữa! " Cô khóc, mọi người cũng khóc theo tại vì họ đã làm ở nhà của Hạ Vũ rất lâu, mọi người xem nhau như một gia đình. Trớ trêu thay, thiếu phu nhân chỉ mới tha thứ cho cậu chủ của họ thôi mà, lẽ ra hôm nay phải là một ngày vui mới phải, tại sao lại xảy ra bi kịch như thế này. Tuy cậu chủ không phải sẽ.... nhưng họ vẫn buồn vẫn khóc vì thư ký của hắn kêu là bị thương rất nặng. Tuy chỉ đứng ở bên ngoài nhìn vào nhưng họ không hỏi xót thương khi thấy cô đang ngồi bên cạnh giường bệnh mà khóc nức nở. " Thiếu...thiếu phu nhân..., cô dậy đi, cậu chủ sẽ không...sẽ không sao đâu mà, cô cũng cần lo cho đứa bé trong bụng mình, đó là con của cậu chủ và cô! " Nghe vậy, cô cố bình tĩnh. Đúng, cô phải bảo vệ con của hắn và cô. Mọi người dìu cô về nhà, tuy cô muốn ở đó nhưng ai cũng khuyên cô nên đành phải vậy. Đêm đó, cô đã vô cùng ân hận. Tại sao, cô lại không tha thứ cho hắn sớm hơn, hắn vì muốn mua quà cho cô mới gặp nạn! Cô tự trách mình, nước mắt ướt đẫm gối. Gần một tuần trôi qua, hắn vẫn nằm đó, ngày nào cô cũng đến thăm hắn, nói với hắn rằng cô đã tha thứ cho hắn rồi. Chiều hôm đó.... " Hạ Vũ, gần một tuần rồi, anh dậy đi! Em tha thứ cho anh rồi! Làm ơn! Vì con của chúng ta cũng vì em, anh tỉnh lại đi! Em nói thật, em rất yêu anh, có lúc em đã từng hận anh nhưng nó bị tình yêu lấp đầy! Em rất yêu anh, Hạ Vũ, anh tỉnh lại đi mà! " " Thật không? " " Thật, là thật! " " Em hứa đi! " " Em hứa! " Từ, cô đang nói chuyện với hằn mà trong khi hắn đang nằm đó, vậy là ai nói chuyện với cô? Chẳng lẽ... Chẳng lẽ là hắn? Ngước mặt lên, đập vào mắt cô là khuôn mặt đang mỉm cười hạnh phúc của hắn! Hắn tỉnh rồi, Hạ Vũ tỉnh rồi!? " Anh.. Anh.. Anh tỉnh rồi! " " Anh tỉnh từ hôm kia rồi, anh định nói cho em biết nhưng anh muốn được nghe em nói yêu anh! " " Chẳng phải anh...anh bị thương rất nặng hay sao! " " Sớm biết trước là bọn họ sẽ hại anh, nên đã chuẩn bị từ trước nên chỉ bị thương nhẹ, ai mà ngờ tên thư ký kia nói dối em, anh cũng thuận nước đẩy thuyền thôi! " " Anh... Anh vô sỉ! " Vô sỉ! Hắn lại dùng cách này để nghe cô nói tha thứ cho hắn. Trời ơi, cái hình tượng tổng tài lạnh lùng kia hắn quăng đi đâu rồi. Đúng là đừng quá tin vào mắt mình! Cô xấu hổ, nhanh chóng ngồi dậy đẩy hắn ra tại vì hiện tại hắn đang nắm tay cô! " A...đau..." " Anh không sao chứ! " Cô ân cần hỏi thăm hắn nhưng gương mặt thì vô cùng đỏ. " Anh biết anh sai rồi, anh thật sự xin lỗi em! Anh thật sự rất yêu em! " Quay lại vấn đề, hắn cầu xin sự tha thứ từ cô. " Em cũng rất yêu anh! " Như không đợi gì hơn, hắn ôm cô vào lòng thật chặt, chặt như sợ hắn sẽ mất cô vậy. Hiện tại hai người đang nói chuyện mặn nồng trong phòng bệnh thì bên ngoài, cũng có một hội bà tám tụ tập. Đó không ai khác là tên thư ký cùng những người còn lại trong nhà, có cả thím Miên. Cái công ty kia cũng bị hắn thu mua lại, không lâu sao, bà Lâm cùng Hạ Băng và Minh Quân đi chơi về, nghe được tin tức mà họ vui mừng cùng bất ngờ, lại thấy tiếc vì không thấy được khuôn mặt lúc lừa gạt cô của hắn. Khi mà họ về là đã thấy cái khuôn mặt núi băng của hắn rồi. Vài tháng sau, Hạ Băng cùng Minh Quân tổ chức đám cưới. Sau đó là lúc mà cô sinh ra hai thiên thần bé bỏng của cô. Hai tinh linh ấy là hai anh em song sinh, tuy lúc sinh đẻ, bác sĩ báo là cô khó sinh nhưng mọi chuyện cuối cùng cũng vượt qua và đem lại kết quả tốt đẹp. -********- Một đêm... " Vợ ơi, từ lúc em mang thai tới giờ là anh phải ăn chay rồi! " Lại là khuôn mặt bất chấp. Hắn nói xong, không nói gì là đã hôn cô thật lâu. Nụ hôn ngọt ngào, lại dịu dàng. Từng cút áo của cô bị hắn cởi ra....... " Việc ngu ngốc cũng là sáng suốt nhất đời này của em là yêu anh! " " Việc mà anh cảm thấy ân hận nhất là làm em phải đau khổ, nhưng hạnh phúc thay anh yêu em và được em yêu! " Đúng! Tình yêu đã làm họ chịu bao nhiêu đắng cay nhưng cũng mang lại cho họ sự ngọt ngào, hạnh phúc. Yêu và được yêu..... ***********^^^^^^^************ Thể loại Đam mỹ, hiện đại, ngược tâm, ngược thân, SM, tàn nhẫn khốn nạn dần trở thành si tình cường công x anh tuấn tốt bụng khỏe mạnh dần trở nên tàn phế yếu ớt thụ, HECP Hoàng Hiểu Long x Lục Triết HySai lầm chỉ trong khoảnh khắc, thế nhưng đau khổ, bi kịch, nhục nhã,...kéo dài cả năm người xuất thân thế gia, tính cách hung bạo ngang ngược. Một người lại cực kì bình thường, tính tình hiền hoà, tốt con người đã được định sẵn, vận mệnh của họ sẽ giao với chuyện về một gã đàn ông độc tài, quyền lực chà đạp lên cuộc sống của chàng thanh niên tội nghiệp. Nào ngờ, hắn từ độc ác, tàn bạo dần chuyển sang ôn nhu, yêu thương anh hết lòng. Vì anh mà hắn đã cố gắng thay đổi bản thân, cả đời chỉ hy vọng được anh tha thứ! *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc." Như Tuệ, chúng ta có con rồi! Anh không biết khi em nhớ lại tất cả, em có còn ở bên anh hay mang đứa bé này rời xa anh mãi mãi. Nếu em hận anh, căm ghét anh thì cũng không sao chỉ vì tất cả lỗi lầm đều là do anh gây ra. Anh không muốn giấu em về quá khứ của hai chúng ta, nhưng anh không đủ dũng khí để nói ra tất cả, chỉ vì anh sợ, sợ mất em, sợ em không cho anh cơ hội để bù đắp cho em. Hàng ngày, anh đều sống trong nỗi sợ hãi mất em, nhưng có thể trách ai ngoài anh, vì anh quá ngu muội nên đây, chắc là hình phạt của ông trời giành cho anh. "Trong căn phòng bệnh thuộc loại cao cấp, một người đàn ông với khuôn mặt thanh tú cùng đôi mắt thể hiện rõ sự sợ hãi nhưng cũng lộ lên tia vui mừng đang chằm chằm ngắm nhìn người con gái đang nằm trên chiếc giường bệnh kia, đó không ai khác là hắn- Lâm Hạ Vũ và người con gái kia là cô- Lạc Như ngồi bên cạnh cô, cánh tay vuốt ve trên khuôn mặt trái xoan của cô, miệng không ngừng nói ra những lời nói thật lòng của mình mà bấy lâu nay hắn không dám nói để giờ chỉ có thể nhân lúc cô đang say giấc mới dám nói ra." Um..... "" Như Tuệ, em tỉnh rồi! Em có bị đau ở đâu không?"" Hạ Vũ... đầu em hơi nhức, hình như em nhớ được gì đó...!"" Không sao, không nhớ thì đừng cố nhớ. Để ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng em thì không tốt đâu!"Dù biết rằng việc cô hồi phục ký ức đằng nào cũng đến nhưng đối với hắn hiện giờ là quá nhanh khiến hắn không thể nào chấp nhận được chuyện này. Vở kịch mà hắn xây dựng chẳng nhẽ lại đổ bể vào lúc này. Còn tên Đường Lạc Thành kia nữa, hắn không thể nào để hắn có cơ hội mang cô đi được. Trong lúc hắn đang chăm chú suy nghĩ thì giọng nói của cô cất lên kéo hắn trở về hiện thật." Đứa bé? Chúng ta có con rồi sao!"" Đúng vậy, giờ em đã là mẹ rồi, phải giữ gìn sức khỏe thật tốt!" Nghe câu nói này, cô vô cùng cảm thấy an lòng, tay cô vuốt ve trên bụng mình, cảm nhận ở đây có một tiểu tinh linh bé nhỏ." Thưa Lâm tổng, có người muốn gặp anh!" Thư ký của hắn đi vào lên tiếng." Được rồi! Như Tuệ em ở đây nghỉ ngơi, lát nữa anh sẽ về!"" Anh đi đi!Em ổn mà!"Nói rồi hắn đi theo thứ ký. Tuy hắn bảo cô không cần nhớ lại khoảng ký ức đó nhưng cô không thể nào không nghĩ vềTừ lúc cô tỉnh dậy, trong đầu cô luôn hiện lên cảnh tượng một người đàn ông đang hành hạ một người phụ nữ. Tại vì hình ảnh này không rõ ràng nên cô cũng không thể nhìn rõ khuôn mặt của hai người đó nhưng bóng dáng của người đàn ông thì thấy rất quen thuộc.* Chẳng lẽ anh ấy giấu mình điều gì sao?*Cảm thấy nghi ngờ và chán nản, cô định đi tìm hắn hỏi cho rõ nhưng vì hắn đang gặp khách nên cô chỉ đành đi dạo trong bệnh viện để xua tan cá cảm giác khó chịu và cũng muốn tốt cho đứa bé trong bụng qua một phòng, cô nghe được tiếng nói của hai người đàn ông, nếu cô nghe không lầm, đó chắc là tiếng của Hạ Vũ và Lạc Thành. Nghi họ có xung đột, cô định vào ngăn thì...." Hạ Vũ, anh định lừa dối Như Tuệ bao lâu nữa? "" Không liên quan tới anh! "Nghe xong câu nói của Lạc Thành, Như Tuệ vô cùng bàng hoàng.* Anh ấy thật sự đang giấu mình điều gì đó! *" Nếu anh đã không bảo vệ cô ấy thật tốt thì xin anh buông tay để tôi chăm sóc Như Tuệ. Lúc trước, anh luôn hành hạ cô ấy, chính tay anh còn hại chết đứa con đầu lòng của Như Tuệ, hại cô ấy mất trí nhớ, anh lừa dối cô ấy về quá của hai người, giờ anh còn khiến cô ấy bị thương. Anh còn nói có thể bảo vệ được Như Tuệ. "" Vẫn cậu nói đó, tôi là chồng Như Tuệ, việc gia đình tôi không cần anh xen vào."" Đúng là tôi không có tư cách xen vào, nhưng tôi muốn bảo vệ cô ấy khỏi tên ác mà như anh!"Hai người trong phòng nói chuyện mà không nhận ra còn một người đang đứng đằng sau cánh cửa nghe hết mọi chuyện. Những câu nói của hai người khiến cô chịu đả kích rất nặng và không thể nào chấp nhận được. Từng đoạn kí ức cứ từ từ hiện lên trong đầu cô, những hình ảnh của cái ngày tháng sống trong địa ngục và cái ánh mắt lạnh lùng khi hắn hành hạ cô. Tất cả, đều hiện ra một cách rõ tiếng la lớn khiến hắn và Lạc Thành giật mình. Cánh cửa mở ra, một dáng người phụ nữ đang nằm im trên nền nhà lạnh. Người đó là cô." Như Tuệ... Như Tuệ... " hắn hoảng loạn chạy đến ôm cô lên. Chẳng lẽ, cô đã nghe hết mọi chuyện. Quay sang Lạc Thành, hắn bảo anh đi về và nói chuyện gia đình hắn không cần anh lo. Anh cũng nghe hắn vì thấy hắn thật sự quan tâm cô mặc dù trong lòng anh vẫn luôn chống đối với đó, hắn đưa cô về biệt thự, nơi xuất phát của tất cả mọi hôm sau cuối cùng cô cũng tỉnh lại. Vừa mở mắt ra, cô đã thấy một dáng người dàn ông đang ngồi bên cạnh cô với vẻ mặt lo âu....." Như Tuệ, em tỉnh dậy rồi à"" Hạ Vũ, anh tránh ra...tránh xa tôi ra..... "" Như Tuệ, em....em nhớ lại rồi à? "" Phải tôi nhớ lại rồi! Anh nói cho tôi biết chúng ta đã từng có một đứa con phải không? " Cô nói lên trong giọng điệu sợ hãi...." Đúng.... vậy! Là... d.. do..anh! Anh xin lỗi em, em... em nghe anh nói! "" Anh đừng nói gì nữa! Anh đi đi, tôi không muốn gặp anh nữa! ""......"" Anh đi đi....đi đi! "" Được rồi. Anh đi! " Hắn bước ra khỏi phòng với nóng lưng chấc chứa nỗi cơ đơn. Mành kịch này cuối cùng cũng đổ vỡ rồi....Hiện tại, mọi chuyện đến với cô quá bất ngờ khiến cô không thể nào thích nghi được. Trong một ngày, cô nhớ lại tất cả quá khứ bi thương, phát hiện mình mất đứa con đầu lòng mà " thủ phạm " không ai khác là hắn - Lâm Hạ tại, trong đầu cô xuất hiện rất nhiều câu hỏi rằng hắn có thật sự yêu cô hay chỉ thương hại cô vì do hắn mà cô mất đi đứa con đầu lòng. Lúc trước hắn Chỉ xem con của cô như một công cụ giúp hắn trả thù liệu lần này có như thế hay không? Liệu cô có nên rời xa hắn để bảo vệ đứa con của mình? Cứ như vậy, nghi ngờ tình yêu của hắn giành cho cô, nghi ngờ hắn sẽ làm hại tinh linh nhỏ bé trong bụng cô như cách mà hắn đẩy cô ra đường với ánh mắt lạnh băng....-Tư nhiên viết xong chương này cứ thấy nó thiếu thiếu cái gì ak! Ai biết thì nhớ nói cho tui nha 😢 😢. À mà tui đang chỉnh sửa lại mấy chương truyện trước, thật lòng cảm ơn mấy đã góp ý cho tui nha 😘😘😘

vợ yêu tha thứ cho anh được không